Nhà thơ 

ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG

Nhà thơ Đoàn Mạnh Phương quê quán ở Nam Định, hiện sống và công tác tại Hà Nội. Anh là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Anh từng là Tổng Biên tập Tạp chí Trí thức và Phát triển (2013 – 2016), Tổng Biên tập Tạp chí Việt Nam Hội nhập – VIETNAM INTEGRATION MAGAZINE (từ năm 2017). 


Nhà thơ Đoàn Mạnh Phương

Tác phẩm xuất bản:

– Mắt đêm (Tập thơ – 1996)

– Câu thơ mặt người (Tập thơ – 1999)

– Ngày rất dài (Tập thơ – 2007)

– Mưa ký ức (Tập thơ – 2021)

Giải thưởng:

– Giải thưởng Văn học Nghệ thuật 2007 của Ủy ban Toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam

– Giải Nhì cuộc thi Thơ của Tuần báo Văn nghệ Hội Nhà văn Việt Nam (2010)

– Giải Nhì cuộc thi Thơ của Tạp chí Văn nghệ Quân đội (2008 – 2009)

– Giải thưởng Thơ Tạp chí Sông Hương (1996)

– Giải Nhì Giải thưởng Văn học Tuổi Xanh (1993)

– Giải Nhất Giải thưởng Văn học Tuổi Xanh (1994)

– Giải thưởng Trí thức trẻ tiêu biểu 1000 năm Thăng Long – Hà Nội

Đêm Hà Nội

Ta mến yêu Hà Nội về đêm

Sau ồn ã thường ngày, có một Hà Nội khác

Không xô bồ, bon chen, gấp gáp

giữa êm đềm

thành phố thật mình hơn...

 

Đêm mơ màng, đêm mượt như nhung

Mặt trời ngủ trong căn phòng khép cửa

Thành phố thức với bao điều quyến rũ

Dạ hương bay

mơ mộng một tình yêu...

 

Đèn tỏa sáng, xanh mềm trên ngõ lối

gió dịu dàng ve vuốt say mê

Ta gõ cửa trở lại

thời yêu dấu

Tận cùng đêm

hào phóng đón ta về...

 

Ta ao ước

sau một ngày mệt mỏi

Hà Nội có giây phút để được thật là mình

Thành phố sống

với từng trang cổ tích

Xin được yêu người

như yêu một người yêu...


Chiều nay

Những con đường nhạt bóng

Chiều vỡ tan

cơn sấm trái mùa

Từng nấc mưa ngập lối

May chiều, người đang dần thưa

Chỉ mong mau về tổ ấm

hít hà từng ngụm canh chua

 

Trước ở nhà thật thấp

Giờ lên ở nhà thật cao

Ban công

đôi cây, đôi ghế

thơ với cà phê thì thào

 

Nâng từng giọt đời trong vắt

Mà sao

ấm hơn giọt trời

Tổ ấm đơn sơ nhỏ bé

đơm đầy giản dị tốt tươi.


Luật lệ

 

Ngày trôi qua mắt

mỗi ngày một lời thở than

Cần mẫn tận tụy như ốc sên

miết trên tờ lịch cũ

 

Một nụ hoa hiện hữu

rồi sẽ nở thành bông

Có thể hương thơm chỉ tỏa lan bóng tối

dành héo hon cho mặt người

 

Tích tụ những hợp tố tư duy

để thêm những phép cộng

đối diện những phép trừ

Thế sự không ngừng gạch xóa

Ký nợ vào cương, nhu…

 

Sự yên tịnh tột độ

bẻ gãy những hạn giới

 

Ngửa mặt lên bầu trời

Im tiếng

mà như nói.


Ngọn nến giấc mơ

Cái chết lâm sàng của những tiếng động

Giác ngộ từng giấc ngủ

Trong đêm, nghĩ về trắng

Khước từ sự có mặt của đen

Mặc thực đơn của nỗi buồn từng vỗ béo bóng đêm

Bàn tay gió

Lục lọi từng ý tưởng giấc mơ

Trái tim như ô cửa mím chặt

cấp cứu những ngọn nến

Từng ngọn nến rọi đường cho giấc mơ lỡ hẹn

Cho đường đi đích đến của giấc mơ

Những giấc mơ không giống nhau màugiấc mơ cũng khác

Chúng thở đầy bóng đêm

trong sở hữu trừu tượng

Dưới ban mai tiệc nắng

Nơi thực dụng gặm mòn mơ mộng

Những giấc mơ ẩm ướt của đêm qua

Như chưa hề ráo nước…


Thế sự

Những đổi thay bất tận

con đường biến dạng dưới bàn chân

Sự phù phiếm, độc tôn từ ánh sáng

Từng thổi bay

những hạt bụi đầu tiên

Dòng thời gian chảy bơ phờ ký ức

từng kiểm kê rà soát bóng đêm

Bao khoảnh khắc

chật đầy cảm thức

Nghĩ mà thương chữ thương mình

Nghĩ mà thương mình thương chữ

Tình nhạt đi

sao nước mắt mặn hơn

Nhìn bao mặt nạ vô hồn

không vỗ tay cùng sáo rỗng

Tận cùng trầm tư

cầm tay trí nhớ

Trí nhớ dắt người đi

tìm câu hỏi vì đâu

Dỗ lòng người ra sao

Dỗ lòng ta thế nào?


Một ngày

Trong đầy ắp những kích hoạt,

những di chuyển không gian

Sau mỗi hoàng hôn

Thành phố gánh lấy cái bóng nặng trĩu của mình

Mỗi hữu hình

đặt cạnh một vô hình

Khước từ lạnh lùng thản nhiên dứt bỏ

Hiện đại thở bằng rất nhiều mảnh vỡ...

 

Sống giản đơn giữa một thế giới đa nghĩa

Ngày ngày

Phơi phóng tâm tư

Mong lý trí đừng tấn công nước mắt

Mặc gió từng vuốt mặt

 

Một trật tự như chưa từng yên lặng

từ hàng cây trên phố

thở ra những bóng râm

Bao con đường bao hồn rêu vía ngõ

Nếp nhăn nào khắc họa được nghìn năm

 

Ngày chăn thả những hưng phấn mới

Giấc mơ nào rụng rốn trong đêm

Giữa bao chuyển động và kết nối

Ngày có còn Hà Nội trong tim?


Đất

Ùa vào tôi là hồn cây vía cỏ

đã từng lên dây cót phía bình minh

Đất lặng lẽ

và đất bình yên thế

đã cho cây từ tốn thành hình

 

Đất đã đắp lên buồn, đất đã trùm lên nhớ

Đất vo thành dấu chấm kiếp phù du

Đất âm trầm rung bằng ngôn ngữ cỏ

mà xanh vào sỏi đá tới đời rêu

 

Dù cạn nghiệt đến dường nào

dù bạo liệt đến đâu

Tôi cắm tôi vào đất

Đất dạy cho tôi biết cách mọc mầm...


Khởi động

 

Tận thu cảm xúc

bằng những giác quan tươi mới

Mặc thực dụng đã từng xâm lấn

mặc thơ ngây đã từng thua nhẵn nhụi

 

Những mùa đông dài ngoẵng

có bao nhiêu nỗi niềm

thủy táng trong ly rượu đắng

Tưởng tượng dày cộm lên bằng sự kết tủa của bản lĩnh

Khởi động bằng não trạng

 

Giữa những lực cản dây chuyền

Không giải thoát, không trói buộc

Sự xoắn vặn chồng xếp của tư duy

thấm bằng con mắt tuệ

 

Ban mai

đang cố làm đầy lên chính nó

Còn tự mình

mà rắn chắc mình thôi

 

Khởi động này

chung mẫu số với tôi.


Đánh thức

Chỉ cần chờ có vậy

bản năng bật dậy dưới ban mai

Không cần mặt trời đánh thức

hứng khởi mới mọc chân

sau giao hoan đa cực

Cuộc bày biện dọc ngang của ký ức

Chuyện cũ thở ra sương

Nợ mùa đông năm trước

cầm cố cả con đường

Sớm mai này

phủ váng từng mơ tưởng

Sớm mai này

kết tủa mọi tưởng tượng

Mặc cho sự ham hố của ếch xanh

giữa ao chuôm thời cuộc

Từ một khuất phế vốn dĩ

ẩn giấu và thích nghi

mã số mã vạch của số phận

luồn sâu trong huyết quản

Chảy dòng tâm thức sung mãn

đánh thức từng ngón chân...


Những cơn mưa ký ức

Những cơn mưa không phủ kín được ký ức

Tôi cũ trong thành phố cũ

Cơn mưa còn mới nguyên

 

Những cơn mưa Hà Nội chiều chiều cho tôi nhớ về quên. Cơn mưa còn mới tinh ký ức. Cơn mưa ướt dáng hình ông bà tôi ngày Thủ đô chặn giặc. Ướt dáng hình lam lũ mẹ, cha tôi.

Những giọt mưa vấn vít cả đời người. Những giọt mưa trong và mặn như nước mắt. Có bao điều thẳm sâu và chân thật, giọt mưa cùng kể chuyện tuổi thơ xưa.

 

Những cơn mưa chiều đã cùng tôi lớn lên. Đã cùng tôi nếm đắng ngọt của yêu thương, đã cùng tôi hò hẹn.

Lòng run lên khi mùa mưa lại đến, ký ức lại ùa về vây bủa thật hồn nhiên!

 

Thành phố nhiều nhà cao và phố chật, người đông.

Trái đất sốt nóng lên, những cơn mưa thưa vắng.

Quán cà phê chiều nay bóng người ngồi yên lặng.

Còn một tôi ngắm cơn mưa tưởng tượng, gọi hồn những cơn mưa dưới những tán lá xanh...

 

Một ký ức Hà Nội

đổ mưa trong ngực mình.


Bên bức ảnh Hà Nội

thời bao cấp

Cả một ký ức gian khó

Về trong trí nhớ thời gian

Thì thầm từng câu chuyện cũ...

 

Trên tay

bức ảnh năm nào

nhọc nhằn vẫn còn hơi ấm

Không gian

nét dòng thời gian

Nâng niu từng ngày tháng đẹp

 

Phố nghiêng

căn nhà chật hẹp

Thời trai áo vá quần nâu

lấm lem phiếu tem sổ gạo

mà bao ao ước trong đầu

 

Mộc mạc, đơn sơ yêu dấu

Ngày xưa vọng về hôm nay

Chạm vào rưng rưng xưa cũ

hỏi sao khóe mắt mình cay

 

Bình dị

thấm sâu

thanh sạch

Ngày xưa thấm từng nếp nhăn

Trong ký ức đầy tinh khiết

Một thời lam lũ thanh xuân...


Ngẫu

 

Trái tim làm nền cho trực giác nhón gót chân

Mặc rấm rức của thời vận

Mặc ma trận về kết cấu

Mặc thế giới bị lộn trái

 

Khi mắt mỏi mưa

Khi môi mỏi nắng

Sau lặng im

vẫn lại là im lặng

 

Trong buông bỏ thì khôn ngoan ló rạng

trồi lên một bóng mát muộn màng

Còn ai lạc đường không đi về phía ấy

Chậm chân

đừng bước sang

 

Một lồng ngực quá tải

khi nỗi buồn còn liếm mũi niềm vui

Giải thích làm sao

về sự vắng mặt của nụ cười

 

Nấp sau lặng im

là hiếu động của lời…


Gạch nối

Mùa thu

cây xuống tóc

tu nỗi niềm mùa đông dằng dặc

lách qua từng khe cửa mắt lươn

những ô cửa mở căng ráo hoảnh

những bức tường mốc lên im lặng

Sự phun chảy vô hình của tháng năm giá lạnh

trong mớ bòng bong của thực tại giam cầm

Bò lên khắp thân thể ta những nhánh rễ của cảm xúc

Những nghĩ suy dựng bờm.

 

Mùa đông ngậm bã trầu

Nhìn ngọn lửa cháy từ lá mục

Soi bậc thang

nếp gấp mùa thu

Những hàng cây cụp cánh

Ru cỏ non tập héo dưới

sương mù…

Ta ngủ quên

gạch nối giữa hai mùa

trong phục sinh lần hồi của lá

Con mèo tâm thần trên mái

bị hất về ngày hôm qua

Có một con ruồi vô thức

trượt chân ngã trên mái nhà...


Sống chậm

trong thành phố của mình

Giữa những tốc độ lao chóng mặt

và những chiếc bóng dịch chuyển cơ học

Thèm khát một lắng sâu để duỗi thẳng mọi cảm giác

để lắng nghe

để cảm nhận

để như thấm vào mình

cái cọ má vào hơi thở của Hà Nội từng ngày

trong mỗi ban mai cùng tôi thức dậy

Hình như thời gian trôi qua thành phố cũng nhanh hơn

để cỏ cây ăn trộm bóng đêm ngoài cửa sổ

 

Thật chậm rãi

để nghe được tiếng bước chân của ngàn năm in

trên từng centimet phố

để nghe được lời của nước mắt được chắt ra từ sự

mất ngủ của nỗi nhớ

Rằng: Trong mênh mang Hà Nội mới

Có nhòa một Hà Nội xưa?

 

Thật chậm rãi

để có thể trò chuyện được nhiều hơn với thành phố

của mình

Giữa những hiện hữu và biến mất

Thầm ước ao có những cánh chim

Mỗi ngày cộng thêm vào ban mai một tiếng hót...

 

Thật chậm rãi

để lắng nghe Hà Nội đang trôi đi theo lực cuốn của

thời gian

Thành phố ngợp thở

Giữa những tín hiệu và ký hiệu

Ngày ngày uống mặt trời để quang hợp ngàn năm...

 

Mỗi ngày một lát cắt sống chậm

Để có thể cầm tay được lâu hơn với thành phố của mình

Nơi tôi từng sinh ra, từng dựa vào, từng mơ ước

Ấm áp và nhân từ như một người thân.

 

Thật chậm rãi một lắng sâu

để duỗi thẳng mọi cảm giác

để lắng nghe

để cảm nhận

để như thấm vào mình

cái cọ má vào hơi thở của Hà Nội từng ngày...


Giữa

 

Vừa chuyển động một đám mây ngũ sắc

Ở gần này

mà nhớ xa kia

Ô hay,

buổi chiều nay mọc ra nhiều ngọn gió

Vườn xanh um bao lá dại cành khờ

 

Đừng đi nhanh,

mùa đông cào xước áo

từng đau lòng khi chó sủa người thân

Từ trong tĩnh chuyển dịch về phía động

giông gió bên ngoài rung bão táp bên trong…

 

Đã nhấm nháp từng ly

đã một hơi nốc cạn

không có bến cuối cùng, cũng không nơi xuất phát

Phô tô bao nỗi niềm, tuột trôi như bản nháp

 

Muốn thở căng lồng ngực mình bằng sự tươi tắn của ban mai

lại nếm phải hoàng hôn vướng trong cuống họng

Những bông hoa ly cắm trong bình

từ chối ngày nhợt bóng…

 

Mơ những vòng sóng trong hồ rộng

Giữa thời gian cựa quậy không ngừng

giữa giản đơn cũ càng

giữa hẹp hòi cạn cợt

 

Soi cho tỏ mặt người để không phải người dưng…

 

Ăn sáng vỉa hè

 

Vỉa hè cho tôi một bữa sáng

trong quán ăn vô tận thông tin

Khuấy vào tôi

một ly cà phê đắng

ngợp trong dòng tin tức mánh mung

 

Ăn sáng vỉa hè trong tiệc nắng

trôi đàn hồi trong siêu thị âm thanh

Dòng suy tưởng trôi về quá khứ

hỏi làm sao không nuốt nổi chính mình

 

Chọn cho mình

một góc ngồi yên tĩnh

Ngắm vỉa hè, ngắm phố, ngắm người qua

Và để rồi

giữa những quen và lạ

vã mồ hôi vì tin cậy, thật thà…

 

Và cứ thế

quán vỉa hè mỗi sáng

cứ cộng dồn tích nợ một tôi xưa

để một tôi của bây giờ gặp lại

thành nhiều tôi trong ngách phố chuyển mùa…


Sau

 

Trôi trong một thứ lẩu âm thanh

nhặt nhạnh từng chút mơ hồ, tích góp dáng hình ký ức

Nhìn về phía nhau là khô

quay đi là nước mắt

 

Tự xoa lòng mình

Giọt mồ hôi mặn hơn

hay nước mắt mặn hơn

Từ trong sâu thẳm tư duy

thấm hết và phai hết

 

Ngủ gục bên những bã chữ

bên những khúc hồi tưởng đầy ám thị

bên những vụng về, rời rạc, chắp nối

Mỗi ngày mài mình đi một chút

để ngày càng nhẵn hơn

 

Buổi chiều mọc hoang trong ý nghĩ

hình dung một hoàng hôn thực đơn…