Nhà thơ 

ĐOÀN VĂN NGHIÊU

ĐOÀN VĂN NGHIÊU

Tiền Hải -Thái Bình

Nén Hương Lòng.


Bài thơ thay nén hương lòng, xin được dâng lên hương hồn chị PHAN THỊ SOA - Vợ Nhà thơ TÙNG BÁCH. Cũng là lời chia buồn sâu sắc gửi tới nhà thơ cùng thân quyến.

Đất trời cũng phải tạnh mưa

Giữ hoài chẳng được

Nắng!

Đưa chị về.

*

Buồn

Thương

Day dứt trăm bề

Trang thơ chùng xuống

Bạn bè dõi theo.

*

Xuân!

Thơ!

Gửi lại quê nghèo

Thương anh trước những dốc, đèo

Dở dang.

*

Nghĩa trăm năm

Tưởng đá vàng

Ai ngờ đứt gánh giữa đàng

Chị đi.

*

"Sinh có hạn

Tử bất kỳ"

Mệnh

Đời

Oan nghiệt

Lấy gì phân minh.

*

Nén hương lòng

Gửi anh linh

Ngậm ngùi

Ngoảnh chốn trời Vinh

Nắng nhoà.

*

21.02.08


MƯA BÓNG MÂY

Hà Nội! Ngày mưa không đủ mát.

Rắc chi mấy hạt mưa rơi

Cũng đòi nối đất với trời

Đong đưa.

*

Mát gì những hạt mưa thừa

Chỉ thêm cơn khát

Sao lừa thế gian.

*

Chẳng che được nắng ngang tàng

Chỉ hâm nóng đất

Héo vàng cỏ cây.

*

Giữa trưa! Chút mưa bóng mây

Gieo thêm nỗi nhớ

Lòng đầy xót xa.


Xuân lạnh 

Nâng chén rượu không men

Ngó bốn bề xuân lạnh

Chỉ thấy gió mưa chặn đường lữ khách

Vắng lặng giao thừa

Đào chẳng khai hoa.

Lời hẹn thề gửi phía trời xa

Ta mãi đợi

Người không về chẳng trả

Nỗi buồn rưng rưng mắt lá

Rượu không say thì dốc cạn ấm trà.

Niềm vui lạc nhà

Có ai nhớ người không

Hay chỉ riêng ta đếm mưa rơi trên lá

Rượu không men như nước tràn thềm đá

Chợt rùng mình biết khoảnh khắc xuân qua.

Giấu nỗi buồn tìm một chút phôi pha

Ta gượng đứng mà chai vò nghiêng ngả

Ngoài kia xuân tìm đường sang hạ

Mưa gió nhạt nhòa

Lạnh lấp một mùa hoa.

 Chiếc gáo dừa

Tôi về thăm quê cũ
Ngày xưa
Mát một thời
Tuổi trẻ
Trốn mẹ
Tắm mưa.

Nhớ nội làm chiếc gáo dừa
Thả vào vại sành non màu đất
Bên gốc cau mập nhất
Hấng trời.

Gáo dừa nghiêng
Đỡ cơn khát một đời
Chiêm gặt tháng năm
Mùa gặt tháng mười
Mẹ mấy lần vá áo
Thương cho kiếp nghèo
Gáo dừa vẫn y nguyên.

Rồi hạ đốt đồng
Mưa vẫn nghủ quên
Vại sành ngả nghiêng
Gáo dừa nứt nẻ
Quầng thâm mắt mẹ
Đói
Nghèo
Khát
Khô.

Giờ mảnh gáo dừa vỡ mẹ đựng mấy hạt giống ngô
Cây cau gày khô
Vại sành rêu phủ
Cán gáo dừa buồn
Thương
Nhớ chủ
Xiên nghiêng bờ rào.

Mẹ nay tuổi đã cao
Nội thành người thiên cổ
Một mảnh gáo dừa vỡ
Găm lòng kẻ xa quê.

Thương yêu tôi tìm về
Nơi miền quê có mẹ
Nhớ lại thời trai trẻ
Trốn mẹ
Tắm mưa.
Còn đâu chiếc gáo dừa
Từng múc trời
Dội đất.

Kỷ niệm
Quê nghèo
Không bao giờ đánh mất
Như một mảnh gáo dừa găm sâu lòng đất
Một miền quê
Yêu thương.


Ngày mai tôi đi

Ngày mai

Tôi đi

Trên chuyến tàu không số

Vô nam.

Để lại sau mình những ánh mắt bàng quan

Trả chốn địa đàng những lời đàm tiếu

Gửi những oan hồn về nơi đền miếu

Rải nỗi buồn theo gió cùng trăng.

Tôi sẽ về với sông nước miền tây

Tạm biệt Hà Thành những ngày đầy nắng

Chỉ mang theo nửa nụ hôn như trái đắng

Em trao từ buổi ban đầu.

Trả cho em kỉ niệm không màu

Với giọt mưa ngâu ướt đầm lòng một thuở

Giờ chia xa ngọn lửa

Em mang đi để thắp đỏ môi người. 

Nếu muốn! Em hãy mang một nửa nụ cười

Một nửa nụ cười thơ dại

Nửa nụ cười còn lại

Một nỗi đau – tôi cầm.

Ngày mai tôi đi! ai người tiễn chân

Khi tình xuân chưa trở lại

Chỉ thấy rong rêu cùng cỏ dại

Quấn cánh hoa vương lụi tàn.

Tôi mang theo hành trang – thuở cơ hàn

Vật kỉ niệm: Nửa nụ cười méo mó

Tôi đi! Xin chúc em ngoài đó

Chốn kinh kì luôn ấm nửa bờ môi.

Dịch Vọng, 12.07.06

CHẮP VÁ NỖI BUỒN.

Post date: Jun 27, 2018 7:41:25 AM

Gượng tìm vui vá nỗi buồn

Chua chát lắm

Mong lấp điều cay đắng.

*

Gom những chiều tà

Không đủ chong đêm trắng

Ghen Cuội kia cứ o bế chị Hằng.

*

Khập khiễng thời gian

Kê mãi không bằng

Sương rỏ giọt, cánh hoa còn e ấp.

*

Giận vườn xuân

Bướm ong tấp nập

Biển già nua đành giấu sóng ngầm.

*

Tại câu thơ người giữ cứ tươi mầm

Để đêm trắng

Chạm vào nỗi nhớ.

*

Chắp vá mãi

Tự thẳm sâu oà vỡ

Gọi tên nhau trong khoảnh khắc đợi chờ.

*

15.09.09


XIN MỘT CHỮ NHÂN

Hơn nhau cái mác, cái danh 

So ra cũng chỉ mảnh sành, nồi rang. 

Chẳng qua đó dọc, đây ngang 

Xoay đầu, đong đếm tấc gang cũng tày. 

Bì chê da: Kẻ mỏng - dày 

Không gân, chẳng cốt. Cùng cây leo giàn 

Mướp - bầu già có gì sang 

Cùng loài bỏ ruột thế gian treo xà. 

Trẻ như hoa đỗ, hoa cà 

Cùng nhau khoe sắc đặm đà vườn xuân 

Cớ gì vít dậu, lấn sân 

Để người vướng bận bước chân đi về. 

Chẳng là quế, lựu lập loè 

Không đào, trúc ngả bên hè đón trăng 

Chỉ như những vệt sao băng 

Tắt! còn để nhớ mần răng tủi buồn. 

Hơn nhau biết cội, biết nguồn 

Cao trên, thấp dưới không luồn luỵ ai 

Phong ba dễ bẻ mảnh mai? 

Đục - trong không lẫn, trong ngoài mãi thơm. 

Chữ Nhân sắc nét vẫn hơn. 

19.06.07 

ĐOÀN VĂN NGHIÊU

LẠNH CẢ ĐÊM DÀI

Thả tiếng thở dài vào đêm

Rơi!

Sâu thẳm.

Nỗi nhớ không chìm

Chờ mãi

Ngày chẳng nổi.

Vườn khuya

Cánh Dơi nào chao vội

Lỡ va vào thao thức trong tôi.

Bên thềm nhẹ tiếng lá rơi

Giật mình

Ngỡ người gõ cửa.

Nơi xa lòng ai tắt lửa

Trách đông gieo lạnh

Đêm dài.

07.11.09

THẮP CHO NHAU NGỌN LỬA HỒNG

Post date: Jun 1, 2018 3:45:52 AM

Dẫu là không đứt dây diều

Nhưng nghe xuân đã về chiều đó em!

Còn nguyên một chút hờn ghen

Trái tim anh vẫn khóa then em cầm.

*

Tiếng yêu! Xưa nói thì thầm

Hôm nay ta giữ sóng ngầm trong nhau.

Mặc ngoài kia xuân ngả màu

Thời gian nhuốm nghĩa trầu cau thắm nồng.

*

Thắp cho nhau ngọn lửa hồng

Kể chi trời đã cận đông cạn mùa.

Tình yêu! Em Hậu, anh Vua

Bên nhau ta giữ bốn mùa xuân vui.

*

01.06.2014